LangUuDiem.Com

Bài thơ “Chiếc nôi quê mẹ”

Thượng lưu đập trằm NiêmThượng lưu đập trằm Niêm

CHIẾC NÔI QUÊ MẸ

Tôi sinh ra và lớn lên,

Hẹn hò chung thủy mai sau,

Chiếc nôi quê Mẹ, có tên Ưu Điềm

Tình làng nghĩa xóm thương nhau vô cùng.

Gần hồ thủy lợi Trầm Niêm,

Tuổi thơ ở tại miền Trung,

Cây xanh đôộng cát đập Thiềm nước trong

Thật thà e thẹn, khoan dung bạn bè.

Cổ truyền lưu lại nghề nông,

Vui đùa dưới bóng hang tre,

Tăng gia sản xuất thủ công sức người.

Con kênh tràn ngập nắng hè trong xanh.

Mùa xuân nảy lộc thắm tươi,

Nhìn bầy cá lội quảnh quanh,

Muôn hoa đua hoa nở nụ cừơi tăng thêm.

Nghe chim reo hót trên cành cây cao.

Đường mòn cát trắng dịu êm,

Thủy cầm tắm dưới bờ ao,

Không giày , chẳng dép mưa đêm tối trời.

Nơi sâu chỗ cạn, con nào cũng say.

Nhà trường quán trọ xa vời,

Lớn lên thì đã chia tay,

Khó nghèo mù chữ cuộc đời tối tăm.

Vào Nam, ra Bắc kẻ bay nước ngòai.

Chăn trâu cắt cỏ quanh năm,

Con đường tình hiếu rất dài,

Tương lai kẻ khó tối tăm cả đời.

Chiếc nôi quê Mẹ nhớ hòai không quên.

Nhà nghèo khổ lắm ai ơi!,

Họ hàng Nội Ngọai đôi bên,

Mùa Đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn.

Sinh thành dưỡng dục, nhớ trên hàng đầu.

Bao bố, chiếu cói làm chăn.

Than rằng biển rộng song sâu,

Hàng quà chẳng có cơm ăn đói lòng.

Đã từng vượt sóng Mẹ đâu có buồn.

Làm người ai chẳng đợi mong,

Nghĩa Mẹ như nước trên nguồn,

Cơm no áo ấm, thành công mọi bề.

Thương con Mẹ đã xối tuôn can dòng.

Cảnh tình thơ ấu nhà quê,

Chiếc nôi đâu rảnh bỏ không,

Đường đất, động cát đi về có nhau.

Biết bao tầng lớp ở trong nôi làng./.

 

                                                                 Nguyễn Khoa Sánh

THỜI GIAN TRÔI QUA.

 

Thời gian lặng lẻ trôi qua,

Loài vật sinh trưỡng bao đời,

Làng quê còn đó người già ra đi.

Phong lôi vũ bão mấy thời trôi qua.

Tuởi thơ kỷ niệm đáng ghi,

Sông hồ bến nước cây đa,

Bịt hai mắt lại chạy đi trốn tìm.

Có nơi thay đổi hóa ra vô thường.

Rủ nhau vào bụi bắn chim,

Chỉ còn lưu lại con đường,

Chim bay chạy mất hái sim đem về.

Không tên không tuổi xóm phường lưu danh

Cảnh tình thơ ấu làng quê,

Ngày xưa ai đã lập thành,

Trăng tàn bóng xế đi về có nhau.

Khai canh lập nghiệp tiên nhân mấy lời.

Lắm người gặp nạn khổ đau,

Thương nhau chẳng nói nên lời,

Có người thịnh vượng sang giàu hiển vinh.

Âm thầm trong dạ phải rời chia tay.

Thương người chẳng đặng chung tình,

Thời gian gió thỏang mây bay,

Bẻ bàng duyên phận gia đình vấn vương.

Chẳng ai níu kéo đổi thay được giờ.

Thời gian là nổi đọan trường,

Tuổi đời không đợi chẳng chờ,

Tình thươnh nổi nhớ con đường đã qua.

Tóc xanh tóc bạc ai ngờ tương lai.

Ngậm ngùi kẻ ở phương xa,

Lây ngày đá nát vàng phai,

Thương cha nhớ mẹ tuổi già ốm đau.

Cuộc đời thay đổi hạo tai bất thường.

Vui chi một kiếp xa nhau,

Trần gian là một con đường,

Biết bao kỷ niệm cháo rau một thời.

Sướng vui cũng có đọan trường khổ đau.

Đọan trường lắm nổi than ơi,

Trách ai phụ khó tham giàu,

Sinh lão bệnh tử vòng đời đổi thay.

Thời gian đằng đẵng trước sau vẫn còn.

Ớt nào mà ớt chẵng cay,

Núi cao nước chảy đá mòn,

Hạnh phúc tốt đẹp không thay vợ chồng.

Bánh xe quả đất vòng tròn cũng quay.

Bốn mùa xuân hạ thu đông,

Đường đời lắm chuyện đổi thay,

Chăn êm nệm ấm chung lòng ái ân.

Người sinh kẻ tử rủi may không lường./.

Quê hương nước sạch đất lành.

 

Chiếc nôi quê mẹ tạo thànnh cơ ngơi.

Nguyễn Khoa Sánh

 

Bình luận nhanh bằng tài khoản Facebook

comments

4 thoughts on “Bài thơ “Chiếc nôi quê mẹ”

  1. Đoàn Hạ

    LÀNG ƯU ĐIỀM
    Thơ: Đoàn Hạ

    Dừng chân ghé lại Ưu Điềm
    Xuôi đường bốn chín bên triền Ô Lâu
    Quanh năm ruộng lúa xanh màu
    Tình người chan chứa, lại giàu yêu thương

    Vì hoàn cảnh phải tha phương
    Mỗi khi nhắc đến vấn vương trong lòng
    Quê tôi có một dòng sông
    Nước trong, lại chảy hai dòng hai bên

    Chị anh lần bước đi lên
    Thăm chùa Phật nổi, thăm đền Chăm Pa
    Mấy trăm năm đã trôi qua
    Tượng thần bằng đá LinGa ngực trần

    Đá thiêng đã được phong thần
    Cứu nhân độ thế người dân trong làng….
    Cùng một tác giả:
    Sông Ô Lâu huyền thoại.

  2. Đoàn Hạ

    NHỚ QUÊ
    Thơ: Đoàn Hạ
    Ưu điềm tên gọi làng quê
    Cội nguồn da diết, nhớ về đi anh
    Dòng Ô Lâu, nước trong xanh
    Một thời thơ ấu bơi quanh nô đùa

    Thôn Tư có một ngôi Chùa
    Mấy lần lụt lớn, như bùa che dân
    Giáo đường thôi tiếng chuông ngân
    Bùi ngùi nhớ lại những lần đến đây…

    Từng con đường, mới dựng xây
    Quê mình đổi mới từng ngày em ơi
    Mời em dịp lể đến chơi
    Đua ghe truyền thống à ơi tranh hùng

    Từ già đến trẻ tưng bừng
    Khoát tay chiếc nón ăn mừng ghe lên….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *